Hiển thị các bài đăng có nhãn yêu dấu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn yêu dấu. Hiển thị tất cả bài đăng

25/2/14

Let go

"freedom" by Wolfram Schubert
“To let go isn’t to forget, not to think about, or ignore. It doesn’t leave feelings of anger, jealousy, or regret. Letting go isn’t about winning or losing. It’s not about pride and it’s not about how you appear, and it’s not obsessing or dwelling on the past.

"Letting go isn’t blocking memories or thinking sad thoughts, and doesn’t leave emptiness, hurt, or sadness. It’s not about giving in or giving up. Letting go isn’t about loss and it’s not about defeat.

"To let go is to cherish the memories, but to overcome and move on. It is having an open mind confidence in the future. Letting go is learning and experiencing and growing. To let go is to be thankful for the experiences that made you laugh, made you cry, and made you grow. It’s about all that you have, all that you had, and all that you will soon gain.

"Letting go is having the courage to accept change, and the strength to keep moving. Letting go is growing up. It is realizing that the heart can sometimes be the most potent remedy. To let go is to open a door, and to clear a path and set yourself free."

22/8/13

Còn gì nữa đâu ???

Còn gì nữa đâu, mà gọi mãi nhau ???

30/4/13

Bữa ăn trưa kéo dài

"Khi người ta trẻ, người ta có một thứ rất quý giá là sự yêu đời và khát vọng sống. Nhưng tôi thì chẳng còn được hưởng cái may mắn ấy. Tôi không còn trẻ để có thể quá mãnh liệt với tất cả mọi thứ. Mà tôi cũng chưa đủ già để bình tâm nhìn cuộc đời mình lặng lẽ trôi qua. Mọi thứ với tôi vừa hợp lý vừa mâu thuẫn, vừa đầy đủ vừa dở dang. Tôi dựa vào sự chao đảo của chính bản thân để giúp mình cân bằng"

"Cuộc sống phải đủ nỗi buồn để biết trân trọng những niềm vui, đủ tuyệt vọng để biết yêu quý những phút giây hi vọng. Và trên hết, đủ cô đơn tận cùng để biết gìn giữ tình yêu  - mỏng manh và bé nhỏ, cho riêng tôi ... Nhưng có lẽ tôi không giữ được tình yêu ấy. Tôi đang tự tay phá đi giấc mơ ngọt ngào của mình. Bao giờ thì tôi lớn ? Bao giờ thì tôi đủ khéo léo để sống, để có thể yêu ai đó một cách dửng dưng và lạnh lùng ? "

"Tôi biết tôi đang tự làm khổ mình. Tôi biết cần phải sống đơn giản. Tôi biết không nên than vãn về những đau khổ hoặc kém may mắn của mình. Tôi biết mình không nên phiền lụy đến ai, không cần sự thương hại của ai. Khi mất đi phương hướng, người ta hay bấu víu vào người nào đó hoặc làm những hành động rất mù quáng, điên khùng. Nhưng chính vì hành động khi không tỉnh táo nên kết quả thu được cực tồi tệ và khiến người ta đau khổ thêm"

"Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn cứ phải quên, gợi lại một chút yêu thương chỉ để biết mình chưa bị khô cằn. Kỷ niệm luôn giúp cho hai con người dù đã xa nhau vẫn thấy cuộc sống này còn điều gì đó cho mình hi vọng... Kỷ niệm mang cho tôi cảm giác tôi chưa bao giờ xa em, chưa bao giờ có em và cũng chưa bao giờ mất em ."

Phan An

25/4/13

Năm của Spaghetti - HM

1971. Đó là năm của spaghetti.

Năm 1971, tôi đã mải miết luộc spaghetti để sống, và mải miết sống để luộc spaghetti. Năm ấy, quả thật làn hơi nước ngào ngạt bốc lên từ nồi nhôm chính là niềm tự hào của tôi, và nước xốt cà-chua sôi thành tiếng sục sục trong chảo đã cho tôi niềm hy vọng.

Năm ấy, tôi đã tậu được một nồi nhôm to tướng, đủ nước tắm cỡ một con chó béc-giê Đức, một đồng hồ đo giờ nấu nướng; đã đi rảo khắp các siêu thị chuyên bán thức-ăn-nhập-cảng cho người ngoại quốc để gom góp đủ các thứ gia vị có những cái tên lạ hoắc, và lục tìm trong các nhà sách tiếng Âu Tây ra được mấy cuốn sách chuyên môn về món spaghetti; còn cà-chua thì mỗi lần mua hàng tá.

 Tỏi, hành tây, dầu xà-lách,... đủ thứ hầm-bà-lằng bốc lên những hạt mùi li-ti bay tán loạn trong không khí, rồi quyện lại với nhau thành một thể, ướp đẫm lên khắp các xó xỉnh trong căn phòng trọ sáu chiếu. Mang máng giống như mùi nước cống của thành La Mã thời cổ.

 Sự tích của năm spaghetti kỷ nguyên 1971 đấy.
° ° °
Trên cơ bản thì tôi một mình luộc spaghetti, rồi ăn spaghetti một mình. Tất nhiên, cũng không phải là không có lúc nào đấy cùng ăn với một người nào khác, nhưng tôi thì thích ăn spaghetti một mình hơn nhiều. Tôi cảm thấy spaghetti là món chỉ để ăn một mình thôi. Lý do tại sao thì tôi chẳng rõ.

Spaghetti luôn luôn có trà và xà-lách kèm theo. Ấm trà đủ cho ba tách, và xà-lách chỉ cần trộn thêm mấy khoanh dưa leo. Các thứ ấy bày tề chỉnh lên bàn xong, vừa liếc đọc nhật-báo vừa thong thả ăn spaghetti một mình, cứ thế những ngày spaghetti nối tiếp nhau từ chủ nhật đến thứ bảy vừa xong, thì từ chủ nhật mới, những ngày spaghetti mới lại bắt đầu tiếp nối.

Ngồi ăn spaghetti một mình như thế, lại có cảm giác như sắp sửa có tiếng gõ cửa của ai đấy đang tìm đến phòng mình. Những buổi chiều mưa, cảm giác ấy lại càng rõ hơn.

Những nhân vật hay tìm đến phòng tôi thì tùy lúc mà khác nhau. Có lúc là người chưa từng quen biết, có lúc là người tôi nhớ đã gặp đâu đấy rồi. Có lúc là cô gái có đôi chân mảnh khảnh đến thương, mà tôi đã hò hẹn một lần duy nhất thời trung học cấp ba; có lúc là chính tôi mấy năm về trước; có lúc lại là William Holden cặp kè Jennifer Jones mà tìm đến.

William Holden?

Thế nhưng, chẳng một người nào bước chân vào phòng tôi cả. Họ chỉ lớ xớ trước cửa phòng như lưỡng lự không biết có nên vào không, cuối cùng chẳng ai gõ cửa, cứ thế mà đi đâu mất. Ngoài trời đang mưa.

Xuân, hạ, rồi thu, tôi đã mải miết luộc spaghetti suốt ba mùa rồi. Cứ như là chuyên-chú vào việc phục thù gì đấy. Như người con gái cô đơn ngồi nhét vào lửa lò sưởi từng lá thư tình từ người yêu phản bội, tôi mải miết luộc spaghetti mùa nầy qua mùa khác.

Tôi nhồi bóng thời gian đã dẫm lên, thành hình dáng chó béc-giê Đức trong chậu, thả vào nồi nước sôi bốc khói, rắc thêm ít muối. Rồi tay cầm đôi đũa cả, đứng trước nồi nhôm mà canh chừng, không rời một bước, cho đến khi đồng hồ đo giờ nấu nướng kêu lên đau-đớn một tiếng "tình" bi thảm.

Đám spaghetti rất là ma-mãnh, nên mắt tôi không thể nào rời họ được. Họ như lúc nào cũng sẵn sàng trượt thoát qua vành nồi mà trà trộn mất tăm vào bóng đêm tăm tối. Giống như rừng nhiệt đới nuốt trọn những cánh bướm màu rực rỡ vào thiên thu, đêm tối cũng âm thầm chờ đợi những spaghetti đào thoát.

Spaghetti bolognese,
Spaghetti basirico,
Spaghetti pesi,
Spaghetti carbonara,
Spaghetti lưỡi bò,
Spaghetti nghêu, nước xốt cà-chua,
Spaghetti tỏi,
và Spaghetti không tên, là bi-kịch spaghetti trộn chung vô-tội-vạ đủ thứ hầm-bà-lằng còn dư trong tủ lạnh.

Đám spaghetti đã sinh nhằm nồi nước sôi, trôi tuột đi như dòng sông trên vách nghiêng thời gian của năm 1971 mà biến mất. 
Tôi thương tiếc họ.


Những spaghetti của năm 1971.
° ° °
Điện thoại reo lúc 3 giờ 20 phút, lúc tôi đang nằm chường trên sàn chiếu, lơ đãng ngắm trần nhà. Ánh nắng mùa đông chỉ chiếu một vũng ánh sáng đúng vào chỗ tôi đang nằm mà thôi. Như con ruồi chết, tôi nằm dài như thế, lơ-tơ-mơ giờ nầy sang giờ khác, trong ánh nắng tháng mười hai năm 1971.

Lúc đầu, không nghe ra là tiếng chuông điện thoại. Nghe chỉ như là dăm mảnh ký ức không quen, rụt rè chui luồn qua những tầng không khí mà tìm đến. Nghe vài lần như thế chất chồng lên nhau mới bắt đầu lờ-mờ ra dạng chuông điện thoại, rồi cuối cùng mới nhận ra trăm phần trăm là tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông trăm phần trăm rúng động không gian trăm phần trăm hiện thực. Tôi vẫn giữ tư thế nằm chường như thế, với tay bắt điện thoại.

Đầu dây bên kia có tiếng một người con gái, ấn tượng thật mờ nhạt, loại con gái biến mất tăm dạng khoảng 4 giờ rưỡi chiều. Hoá ra là cô người yêu cũ của một người tôi quen. Mà cũng chẳng quen gì lắm. Gặp nhau đâu đó thì chào hỏi, thế thôi. Vài năm trước, với duyên cớ khó hiểu mà làm ra vẻ hợp lý, họ trở thành người yêu của nhau, rồi vài tháng trước đây, cũng với duyên cớ tương tự, họ chia tay nhau.

- "Anh có thể cho em biết anh ấy đang ở đâu không?". Cô ấy hỏi.
Tôi ngắm ống nói, rồi nhìn dõi theo chiều dài dây cáp điện thoại. Chẳng có chỗ nào đứt đoạn trên dây cả.
- "Sao lại hỏi tôi?". Tôi nói.
- "Vì chẳng ai cho em biết cả". Cô nói, giọng lạnh lùng. "Anh ấy đang ở đâu?".
- "Tôi đâu biết". Tôi đáp. Nói ra thế, chứ nghe chẳng ra giọng của mình.


Cô ta im bặt.

Ống nói lạnh ngắt như một trụ nước đá. Chung quanh tôi, tất cả mọi thứ dần dần đông đặc thành trụ nước đá. Cứ như là cảnh phim khoa học giả tưởng của J. G. Ballard vậy.

- "Không biết thật đấy". Tôi nói. "Anh ta âm thầm biến đâu mất rồi mà".

Nghe có tiếng cô ấy bật cười ở đầu dây bên kia.

- "Anh ta nào có phải là thứ đàn ông để ý để tứ thế đâu. Chuyện gì cũng hét toáng lên vung vít, mà rồi chẳng làm được gì ráo".

Quả đúng như cô ấy nói. Anh ta chẳng để ý chuyện gì cả thật. Thế nhưng tôi cũng không thể cho cô ấy biết chỗ ở của anh ta. Nếu mà biết tôi đã cho cô ấy hay, thế nào anh ta cũng sẽ điện thoại lại đây. Chuyện lộn xộn vớ vẩn kiểu nầy thì tôi đã ớn quá rồi. Đã đào một hố sâu ngoài vườn sau nhà mà chôn lấp cả rồi. Chẳng ai còn có thể đào lên được nữa.

- "Xin lỗi nghe". Tôi nói.
- "Anh ghét em đấy chứ gì". Cô ấy đột ngột nói.

Tôi chẳng biết nên trả lời sao. Ngay từ đầu đã chẳng có ấn tượng gì rõ ràng về cô nầy cả.

- "Xin lỗi nghe". Tôi lặp lại. "Tôi đang bận tay luộc spaghetti đây".
- "Hả?"
- "Đang bận tay luộc spaghetti đây mà".

Tôi cho nước tưởng tượng vào nồi tưởng tượng rồi bật diêm tưởng tượng châm lửa tưởng tượng.

- "Thì sao?". Cô ấy hỏi.

Tôi nhẹ tay buông bó spaghetti tưởng tượng vào nồi nước sôi tưởng tượng, rắc muối tưởng tượng và canh đồng hồ đo giờ nấu nướng tưởng tượng khoảng 15 phút.

- "Đang bận tay luộc spaghetti, sợ nở quá mà dính lại với nhau thì phiền lắm".

Cô ta lặng thinh.

- "Món nầy khó lắm". Tôi nói thêm.

Trong tay tôi, ống nói lại bắt đầu trượt xuống dốc dưới không độ.

- "Hay là cô gọi lại lúc khác vậy nhé?". Tôi vội vàng nói thêm.
- "Bởi anh đang bận tay luộc spaghetti à?". Cô ta nói.
- "Ừ, đúng thế".
- "Ăn một mình à?"
- "Đúng thế".

Cô thở dài.

- "Nhưng em đang kẹt thật đấy".
- "Xin lỗi đã không giúp được gì". Tôi nói.
- "Còn chuyện tiền nong nữa chứ".
- "À".
- "Em muốn anh ấy trả lại cho em".
- "Xin lỗi nghe".
- "Anh bận tay luộc spaghetti..."
- "Vâng".

Cô gượng cười nhẹ, thờ thẫn.

- "Tạm biệt".
- "Tạm biệt".

Tôi cũng nói.

Lúc cắt điện thoại, vũng nắng trên sàn phòng đã dời đi vài cen-ti-mét. Tôi lại trườn người vào vũng nắng ấy, ngước nhìn lên trần nhà.
° ° °
Nghĩ đến bó spaghetti vĩnh viễn không khi nào chín ấy mà buồn quá.

Bây giờ lại đâm ra ân hận rằng đáng lẽ nên cho cô ấy biết tất cả mới phải. Bề nào thì anh chàng kia cũng chẳng phải là người đàn ông xứng đáng gì. Làm ra vẻ hoạ-sĩ nhưng chỉ vẽ được dăm bức tranh trừu tượng vụng về, chỉ giỏi mồm miệng mà đầu óc trống rỗng. Vả lại, có lẽ cô ấy cần anh ta trả lại tiền thật mà.

Không biết cô ấy làm sao bây giờ nhỉ?

Hay là đã bị nuốt trọn vào bóng tăm tối của 4 giờ rưỡi chiều rồi?

Durum Semolina .

Thứ lúa mì màu vàng óng ấy đã lớn lên trên cánh đồng lúa nước Ý.

Nếu người Ý mà biết rằng món hàng chính họ đã xuất khẩu năm 1971 thật ra là "niềm cô độc", hẳn là họ phải ngạc nhiên đến sững sờ.

11/4/13

If you want a boxer. I will step into the ring for you

Khoảng chừng 15 năm mê mẩn Leonard Cohen, vẫn list 4 bài kinh điển " Everybody knows", "I'm your man", " Take this waltz" , "Dance me till the end of love", đảm bảo nghe xong là say đứ đừ vì cái giọng khàn khàn đầy khói thuốc & whisky. 75 tuổi, vẫn hát I'm your man đầy quyến rũ

I loved you when you opened like a lily to the heat

You came to me this morning and you handled me like meat. You’d have to be a man to know how good that feels, how sweet. My mirrored twin, my next of kin, I’d know you in my sleep and who but you would take me in,
A thousand kisses deep.

I loved you when you opened like a lily to the heat, you see I’m just another snowman standing in the rain and sleet, who loved you with his frozen love, his second hand physique, with all he is, and all he was,
A thousand kisses deep.

I know you had to lie to me, I know you had to cheat, to pose all hot and high behind the veils of shear deceit, our perfect porn aristocrat so elegant and cheap, I’m old but I’m still into that,
A thousand kisses deep.

I’m good at love, I’m good at hate, it' s in between I freeze. Been working out, but its too late, it’s been to late for years. But you look good, you really do, they love you on the street. If you were here I’d kneel for you,
A thousand kisses deep.

The autumn moved across your skin, got something in my eye, a light that doesn’t need to live, and doesn’t need to die. A riddle in the book of love, obscure and obsolete, till witnessed here in time and blood,
A thousand kisses deep.

And I'm still working with the wine, still dancing cheek to cheek, the band is playing Auld Lang Syne, but the heart will not retreat. I ran with Diz and I sang with Ray, I never had their sweep, but once or twice they let me play
A thousand kisses deep.

I loved you when you opened like a lily to the heat, you see, I'm just another snowman standing in the rain and sleet, who loved you with his frozen love, his second hand physique, with all he is, and all he was,
A thousand kisses deep.

But you don’t need to hear me now, and every word I speak, it counts against me anyhow,
A thousand kisses deep.

1/4/13

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình ...


Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau.

Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.


Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...

Trịnh Công Sơn

17/3/13

Yêu dấu


Yêu dấu
xin hãy như tôi
là con bò tội nghiệp
những con bò sớm mai
nhai lại kỷ niệm
nhai lại tiếng cười
nhai lại nắng
gió

Yêu dấu
xin hãy như tôi
là con bò tội nghiệp
những con bò đứng trưa
nhai lại quá khứ
nhai lại nước măt
nhai lại tiếng hát
nhai lại chia ly

Yêu dấu
xin hãy như tôi
là con bò tội nghiệp
những con bò đáy khuya
nhai lại tình sâu
nhai lại gối chăn
nhai lại cơn đau
nhai lại đêm mưa
nhai lại phố phường
nhai lại bóng mình
vách tường
rồi ra
bặt bặt
xóa bôi

Yêu dấu
đừng buồn
bời vì
cách gì chúng ta cũng chỉ là những con bò tội nghiêp
ngơ ngác
lạc giữa nhân gian

Du Tử Lê

23/2/13

Cung đàn xưa

Chiều năm xưa
                       gót hài khai hoa
                                                mắt huyền lưu xuân
                                                                                dáng hồng thơm hương
Chiều năm nay
                       bóng người khơi thương
                                                            tiếng đàn gieo oan
                                                                                        giấc mộng chàng Trương


Ảnh: Phạm Hoài Nam 

22/12/12

Hồi ức trở về

Dạo này bị nghiện bày này, nghe suốt á

... Em nghe tình ta vẫn quanh đây ....

11/12/12

Gửi yêu dấu


....Tình xưa còn đó xa xôi lòng
Nhờ bóng chim uyên, nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về, chàng quên hết lời thề......

24/9/12

20120924

"Đôi khi, số phận giống như một cơn bão cát nhỏ cứ xoay chiều đổi hướng liên tục. Mày đổi hướng nhưng cơn bão cát đuổi theo mày. Mày lại quặt ngả khác, nhưng cơn bão cũng chỉnh hướng theo. Cứ thế quay tới quay lui, mày diễn tới cùng cái trò ấy như một điệu nhảy báo điềm gở với cái chết dữ ngay trước bình minh. Tại sao? Vì cơn bão cát ấy không phải là một cái gì từ xổi tới, một cái gì không liên quan đến mày. Cơn bão ấy là mày. Một cái gì bên trong mày. Cho nên tất cả những gì mày có thể làm là cam chịu nó, bước thẳng vào trong cơn bão, nhắm mắt lại và bịt chặt tai để cát khỏi lọt vào và từng bước một đi xuyên qua nó. Ở đó, không có mặt trời, không có mặt trăng, không phương hướng, cũng chẳng có ý thức gì về thời gian. Chỉ có cát trắng mịn xoáy lốc lên trời như xương nghiền tơi thành bụi. Đó là một thứ bão cát mà mày cần tưởng tượng ra. "

"Ý niệm, như 1 quân cờ domino đầu tiên, đổ xuống kéo theo toàn bộ bàn cờ gãy sụp. Lời nguyền xét cho cùng cũng chỉ là 1 ý niệm, ai cũng chịu 1 lời nguyền ngay từ khi chưa ra đời – 1 kiểu di truyền sinh học theo ADN không thể tách rời. Gọi là số phận cũng được, định mệnh cũng được, ngay cả sứ mệnh cũng có thể được, tất cả cũng chỉ là ý niệm. “Nối dài” có thể tới tận “rìa của thế giới” nơi khái niệm không gian và thời gian không tồn tại, chỉ cần 1 xúc tác (căn nhà nhỏ trong rừng sâu, thành phố xa lạ chưa từng đặt chân tới…), ý niệm sẽ sinh tưởng tượng, sinh giấc mơ, sinh hành động và sinh ra chịu đựng hậu quả của hành động và còn nhiều hơn thế, vô tận, khi mà không gian và thời gian không tồn tại."

"Tâm thần phân liệt – là sự chia nhỏ tâm hồn thành nhiều phần, bình thường thì chỉ 2 phần, như phần “con” và phần “người” vốn dĩ đã luôn tồn tại. Con quạ hoặc con mèo, không quan trọng lắm, chỉ là sự cần thiết của việc đối thoại – với chính bản thân mình. Ngôn ngữ, cũng không quan trọng nốt, vì tâm tưởng có thể trao đổi trong im lặng, diễn đạt và biểu cảm không cần cử chỉ. Phần người yếu ớt, bị giam lỏng trong nhưng quy tắc, luật lệ và bức tường ngăn cách càng ngày càng cao của văn minh, bị lời nguyền bạo hành tới mức kiệt quệ tinh thần. Phần con có thể bay lên, có thể nhìn rõ thế giới, có thể tự do mà vượt qua tất cả không gian, thời gian để tìm thấy nhận thức, tìm thấy sức mạnh. Và phần người dựa vào phần con, phần con bị kìm chế bởi phần người, đối thoại, khuyên bảo, và thấu hiểu giữa mình với mình. "

"Kỉ niệm – theo thời gian có thể nhạt nhòa và mất gần như hết các đường nét, nhưng “thời gian ngừng lại” hay “thời gian đông cứng” là một thứ vượt lên trên khái niệm về kỉ niệm. Chỉ tiếc là những kỉ niệm vui khó có năng lực trở thành một thời gian đông cứng. Có lẽ chỉ có những biến cố mang tính chất đau đớn khủng khiếp – như 1 tiếng sét – mới có năng lực làm cho thời gian ngừng lại. Và 1 phần nào đó, phần lớn hay phần nhỏ nào đó, trong nội tâm, đã chết hoặc đã ngừng chuyển hóa hoặc đã dừng lại mãi mãi, cùng với biến cố đó. Không thể xóa nhòa, không thể rũ bỏ. Vậy nên xét cho cùng, có lẽ khoảng khắc quan trọng hơn toàn bộ diễn biến, quan trọng hơn cả sự khởi đầu hay kết quả – những khoảng khắc khiến thời gian đông cứng và khiến 1 phần cũng chết theo.

Lời nguyền truyền kiếp hay luân hồi, dù sao vẫn có thể hóa giải, chỉ bằng “tha thứ”. Đừng đòi hỏi lời xin lỗi từ người khác, hãy đòi hỏi chính mình sự tha thứ. Tha thứ cho người khác có lẽ, có thể, dễ dàng hơn tha thứ chính bản thân mình."

"Tha thứ, để thanh thản, vì một phần đã chết, cách nào cũng là đã chết."

--------haruki murakami-------

19/8/11

Yêu dấu

"Yêu dấu, tôi vẫn nghĩ, đời sống như tên gọi cách gì cũng chỉ là hành trình dẫn về cõi chết, như nụ cười cách gì cũng chỉ là mặt bên kia của phản bội băng băng và lãng quên hớn hở. Yêu dấu, do đó thời gian với tôi là thước đó chiều dày cô quạnh như tình yêu người dành cho tôi, đi ra từ trái tim nhân từ Thượng đế, đã là thước đo khoảng cách đời tôi và mộ huyệt. Yêu dấu, thời gian do đó, với tôi cũng là đời sau, trở lại, đôi ta"

9/8/11

Yêu dấu

"Yêu dấu, những tưởng cách gì rồi tôi cũng có thể chạy thoát khỏi chiếc bóng rợp tàn biển lớn chở trên đôi cánh chim tiền kiếp. Yêu dấu, những tưởng cách gì rồi tôi cũng có thể chạy thoát khỏi chiếc bóng rợp tàn của những ngọn cây quá khứ trĩu nặng, những hạt mưa ký ức rơi đầy mất dấu. Nhưng tôi lầm, thời gian, kẻ trả lời đúng đắn và khôn ngoan nhất mọi câu hỏi đã bảo tôi như vậy. Thời gian, dạy cho tôi hiểu rằng bất cứ con đường nào dành cho những kẻ yêu nhau trốn chạy, đều là 1 vòng tròn hiểu theo nghĩa điểm kết thúc cũng chính là điểm khởi hành. Nhưng thời gian lại không trả lời tôi câu hỏi bao năm tại sao hoài hoài trong tôi nỗi nhớ nhung vật vã, niềm đau xót gập ghềnh trong cuộc tình đó ..."


24/5/11

Vết thương tỉnh thức

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.

Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp.

Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.

Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.

Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.

Tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.

Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại.

Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người

Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.



Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.

Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.

Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.

May thay trong cuộc đời này có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.

Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.

Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực.

Trịnh Công Sơn - 1999

19/5/11

Pink Floyd - Time

"Yêu dấu, hãy cùng tôi, một lần nghe thêm dòng nhạc này ... "

10/5/11

Yêu dấu

"Yêu dấu, nếu đời sống là 1 đồng tiền nằm gọn trong tay ta, bao đêm tôi tự hỏi Yêu dấu sẽ chọn mặt nào của đồng tiền sống chết đó. Mặt nào, lựa chọn nào cũng mang ý nghĩa đoạn lìa, xóa bỏ. Dẫu tham lam cách mấy, định mệnh cũng không cho phép chúng ta được có đủ 2 mặt nắng mưa, có đủ 2 mặt quay lui và bước tới. Bởi sống là 1 chọn lựa, và Tình yêu chính là 1 chọn lựa bất phục hồi, không trở lại. Bởi sự thật nào cũng mang tính chói chang, ân cần, khát khao, bật máu. Bởi sự thật, là sự thật đã mưa, chỉ có mưa trên tình yêu đôi ta, chỉ có mưa trên ngày tháng ta và cũng chỉ có mưa, chính mưa đã nói hộ tôi, với em, lời Vĩnh biệt"

31/3/11

Letter

"The only thing I could do to survive this was to disappear from your life for good. You could not be happy with me here. I would not be happy there.

We live in a divided world.

I'm not even asking for your forgiveness. What I have done cannot be forgiven. It can only be forgotten.

Forget.

Jakub

PS: Whenever I'm in Warsaw and have some spare time, I always go to Zelazowa Wola. I sit on a garden bench near the house and listen to music. Sometimes I cry. "

7/3/11

Yêu dấu



"Yêu dấu, những ngọn cây rạo rực nắng, gió khi không, bặt âm. Đường xa, khi không gạch, xóa. Nắng ai, cho tôi; chỉ một trưa thôi, đã là nắng thiu. Gió ai, cho tôi; chỉ một chiều thôi, đã là gió ốm. Đường ai, cho tôi; chỉ một đêm thôi, đã là sợi thừng thắt cổ tôi, sâu!!!"