30/4/13

Bữa ăn trưa kéo dài

"Khi người ta trẻ, người ta có một thứ rất quý giá là sự yêu đời và khát vọng sống. Nhưng tôi thì chẳng còn được hưởng cái may mắn ấy. Tôi không còn trẻ để có thể quá mãnh liệt với tất cả mọi thứ. Mà tôi cũng chưa đủ già để bình tâm nhìn cuộc đời mình lặng lẽ trôi qua. Mọi thứ với tôi vừa hợp lý vừa mâu thuẫn, vừa đầy đủ vừa dở dang. Tôi dựa vào sự chao đảo của chính bản thân để giúp mình cân bằng"

"Cuộc sống phải đủ nỗi buồn để biết trân trọng những niềm vui, đủ tuyệt vọng để biết yêu quý những phút giây hi vọng. Và trên hết, đủ cô đơn tận cùng để biết gìn giữ tình yêu  - mỏng manh và bé nhỏ, cho riêng tôi ... Nhưng có lẽ tôi không giữ được tình yêu ấy. Tôi đang tự tay phá đi giấc mơ ngọt ngào của mình. Bao giờ thì tôi lớn ? Bao giờ thì tôi đủ khéo léo để sống, để có thể yêu ai đó một cách dửng dưng và lạnh lùng ? "

"Tôi biết tôi đang tự làm khổ mình. Tôi biết cần phải sống đơn giản. Tôi biết không nên than vãn về những đau khổ hoặc kém may mắn của mình. Tôi biết mình không nên phiền lụy đến ai, không cần sự thương hại của ai. Khi mất đi phương hướng, người ta hay bấu víu vào người nào đó hoặc làm những hành động rất mù quáng, điên khùng. Nhưng chính vì hành động khi không tỉnh táo nên kết quả thu được cực tồi tệ và khiến người ta đau khổ thêm"

"Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn cứ phải quên, gợi lại một chút yêu thương chỉ để biết mình chưa bị khô cằn. Kỷ niệm luôn giúp cho hai con người dù đã xa nhau vẫn thấy cuộc sống này còn điều gì đó cho mình hi vọng... Kỷ niệm mang cho tôi cảm giác tôi chưa bao giờ xa em, chưa bao giờ có em và cũng chưa bao giờ mất em ."

Phan An

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét