9/8/11

Yêu dấu

"Yêu dấu, những tưởng cách gì rồi tôi cũng có thể chạy thoát khỏi chiếc bóng rợp tàn biển lớn chở trên đôi cánh chim tiền kiếp. Yêu dấu, những tưởng cách gì rồi tôi cũng có thể chạy thoát khỏi chiếc bóng rợp tàn của những ngọn cây quá khứ trĩu nặng, những hạt mưa ký ức rơi đầy mất dấu. Nhưng tôi lầm, thời gian, kẻ trả lời đúng đắn và khôn ngoan nhất mọi câu hỏi đã bảo tôi như vậy. Thời gian, dạy cho tôi hiểu rằng bất cứ con đường nào dành cho những kẻ yêu nhau trốn chạy, đều là 1 vòng tròn hiểu theo nghĩa điểm kết thúc cũng chính là điểm khởi hành. Nhưng thời gian lại không trả lời tôi câu hỏi bao năm tại sao hoài hoài trong tôi nỗi nhớ nhung vật vã, niềm đau xót gập ghềnh trong cuộc tình đó ..."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét