Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

6/12/11

Nói cho hết một lần

Nói cho hết một lần
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
để rồi vất vả với nỗi đau.

Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương.

Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai

Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
đang bước về phía này…

Nói cho hết một lần…
để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!

Nguyễn Phong Việt

15/4/11

Viết thay lời giã từ

Kỷ niệm

Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy

Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ

Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ

Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng

Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ

Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh

Trở về

Anh lại đi một mình trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa rơi đầy trên vai áo
Anh trở lại nào đợi ai phải bảo
Kỷ niệm buộc ràng như xiềng xích lòng anh

Anh đi tìm trong tiếng gió mênh mông
Một lời nói dịu dàng kỳ lạ
Tiếng của chim ca của dạt dào hoa lá
Nhưng cuộc đời sao im lặng vô biên

Anh đi trên đường và nhắc gọi tên em
Âm thanh vang không có gì dội lại
Kỷ niệm cũ đi rồi là đi mãi
Như cánh chim trời giờ ở đâu ...

Anh ở một mình trong đêm tối thẳm sâu
Tay lạnh cóng thèm một bàn tay ấm
Tim trống dồn thèm một lời trìu mếm
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên

Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi rồi không còn nhớ nữa
Bút mực sách đèn mới chỉ là một nửa
Một nửa đời anh đã trót quên đi

Nếu đêm nay hoàng lan đừng thơm nữa
Nếu vai anh đừng rơi đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa ...
Nếu thế thì anh cũng sẽ quên đi
Câu chuyện cũ trở thành cổ tích
Qua xa rồi kể lại chẳng ai nghe

Đợi chờ

Anh trở về mang mặc cảm xót xa
Những ảo tưởng thay bằng cay đắng
Những năm tháng qua đi là người thầy đáng kính
Dạy anh thành người không biết ước mơ
Và cuộc đời không chỉ là thơ
Khi trở về lối cũ của anh đi
Anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc
Còn đau khổ vì sao chẳng biết

Quả cấm nào mang vị đắng dễ say
Mà ngày xưa anh đã có trong tay
Rồi đánh mất đến bây giờ ân hận
Em có về con đường xưa trở lại
Nhặt những trái buồn anh hái cho em
Trên mỗi ngõ đời anh khắc tên em
Và nỗi nhớ trên nền năm tháng

Xung quanh anh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười sao anh không dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Khi kỉ niệm nhắc về em tất cả

Đã bao lần anh nhận nhầm màu áo
Giật mình cứ ngỡ là em
Nhưng cái gì rồi cũng phải quen
Cả nỗi nhớ , nỗi buồn cũng thế
Em xa lắm rồi, em còn rất trẻ
Im lặng vô tình đồng lõa với thời gian

Không biết rằng em đã sang ngang
Xa xôi thế , hết một thời thiếu nữ
Nếp nhăn đầu tiên trên khuôn mặt tình yêu

Từ giã

Anh lại về như một buổi hẹn hò
Dù bóng em không về trên lối cũ
Anh muốn nói một lời từ giã
Thay cho lời tỏ tình không nói được ngày xưa

Em đi rồi, anh vẫn làm thơ
Kỷ niệm học trò vẫn trở về trong những đêm hè mộng ảo
Vẫn nghĩ về em trong rất nhiều màu áo
Nhưng bây giờ anh sẽ quên đi

Quên con đường hoa sữa của ngày xưa !
Mái tóc ngang vai, cái nhìn sâu thẳm
Phút ngập ngừng giữa sân trường đầy nắng
Buổi tan trường áo tím hoàng hôn

Thôi nhé, chào tình yêu nhỏ dại
Và vĩnh biệt một thời không trở lại
Anh đứng một mình trên phố vắng mênh mang...


Đinh Thu Hiền