8/5/09

Tản Đà tứ lục

Ngựa tuấn nọ để còn xương thiên lý, ngàn vàng chưa dễ mấy ai mua!
Ngọc bích kia chưa tỏ giá liên thành, giọt lụy chớ hoài riêng kẻ khóc.

Cho nên:
Lan có cây mọc trong hang tối;
Gà có con rứt bỏ lông đuôi.
Đem tài hoa mà ai oán với trần ai,

Chẳng thà: Dấu hương sắc để lánh chơi ngoài cõi tục.

Vậy:
Ấy đã thế gian là thế, giận làm chi, mà dỗi nữa làm chi.
Thôi thời tri kỷ mà chi, tẻ cũng thế, có vui thời cũng thế.
Ngẫm từ trước biết bao tài tử,
Mà trong trần nào mấy tri âm?
Bạch Tuyết, Dương Xuân,
Cao Sơn, Lưu Thủy,
Chẳng cứ gì Tây Sương với Tỳ bà ký,
Chẳng cứ gì Khuất Nguyên với Cao Đông gia,
Nếu trần ai ai cũng biết ai,
Ai còn phải vì ai cảm khái.
Cội thông lũa chơ vơ đỉnh núi,đầm thấm tuyết sương,
Bông hoa đào hớn hở gió đông, đãi đằng ong bướm.
Kiếp văn tự ngẫm ra nhường cũng rứa,
Trải trăm tuổi đến khi đầu bạc,
phí bao nhiêu tiếng khóc tiếng cười!
Khách cổ kim nào có khác chi nhau,
Hỏi nghìn thu xin giọt mực đen,
xóa cho hết chữ tài chữ ngộ!
. . . . . . . . . . . .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét