11/5/09

Chẳng biết

Thời gian dài và rộng quá
Chẳng biết cất hết ở đâu?
Tình yêu nhỏ nhen quá
Chẳng biết khoe thế nào?
Tương lai xa xôi còn ta quá kì lạ

Nhưng tuổi trẻ dẫu ẩm ương vật vã
Thì cũng có làm sao…

Có làm sao,
Em nhỉ?

Khi nỗi nhớ là một gói hành trang
Khi anh là một gã lãng tử lang thang
Cầm trên tay chiếc vé đơn không có chuyến khứ hồi
Con tàu khuya mải miết
Chẳng biết tàu chạy hay đường ray đang trôi?

Về đâu,
Chẳng biết em có ở đấy không?
Lông bông buồn bã…

Đêm buồn và lạnh quá
Chẳng biết bình minh ngủ góc nào?
Cà phê đen và sánh quá
Chẳng biết thiếu cà phê người cô đơn sẽ nhấm nhẳn ra sao?
Tình yêu ta thức năm canh còn người yêu ta đang say giấc
Nhưng yêu thương dẫu chỉ dài chưa đến một gang một tấc
Thì cũng có làm sao?
Có làm sao,
Em nhỉ?

Bởi tình cảm trao nhau vồn vã qua loa
Còn tình yêu là một món hàng hóa xa hoa
đang hạ giá

Chẳng biết có ai mua
Như một lời rao già nua:

“Ai mua hành tôi
Thì yêu tôi với”.

Nguyễn Hải Sơn-(Paris 07/04/2007)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét