31/3/13

Mưa

"Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết thương"

Bị ám ảnh bởi 2 câu thơ này của Du Tử Lê mặc dù lâu lắm rồi không biết cảm giác nhớ ai là cái gì. Nhớ zai thì cứ youtube là được gặp các tình yêu đẹp trai mà lại có tài rồi. Dạo này đang mê mệt hai anh Yoshiki và Sugizo, một người " angle on piano devil on drums " một người " A violinist in a non-classical world, plays violin like a monster, so tragic, so beautifull, so incredibly amazing it's indescribable in words" . Lan man 1 lúc đi lạc lung tung rồi. Sau đây là chương trình âm nhạc đêm mưa, 1 trong những album nhạc ưa thích của mình Lamentos A Poema Muerto của Uaral. 

Không có gì nhiều để nói về Uaral, đơn giản ai nghe được thì nghe thôi. Nhưng theo mình đoán thì trong vòng 3 tháng, những ai tình cờ qua đây nghe hết được album này có lẽ ko quá 5 người. Đây là dòng folk/doom metal nhưng có lẽ nên gọi là funeral doom metal mới đúng vì nó quá nặng nề, sầu thảm (chống chỉ định cho những ai yếu bóng vía ). Nghe Uaral luôn làm mình nhớ đến văn của HM. Đây có thể là thứ âm nhạc sinh ra từ những " thời gian đống cứng".

"Kỉ niệm – theo thời gian có thể nhạt nhòa và mất gần như hết các đường nét, nhưng “thời gian ngừng lại” hay “thời gian đông cứng” là một thứ vượt lên trên khái niệm về kỉ niệm. Chỉ tiếc là những kỉ niệm vui khó có năng lực trở thành một thời gian đông cứng. Có lẽ chỉ có những biến cố mang tính chất đau đớn khủng khiếp – như 1 tiếng sét – mới có năng lực làm cho thời gian ngừng lại. Và 1 phần nào đó, phần lớn hay phần nhỏ nào đó, trong nội tâm, đã chết hoặc đã ngừng chuyển hóa hoặc đã dừng lại mãi mãi, cùng với biến cố đó. Không thể xóa nhòa, không thể rũ bỏ. Vậy nên xét cho cùng, có lẽ khoảng khắc quan trọng hơn toàn bộ diễn biến, quan trọng hơn cả sự khởi đầu hay kết quả – những khoảng khắc khiến thời gian đông cứng và khiến 1 phần cũng chết theo." 

Xen lẫn trong tiếng mưa đêm tầm tã là tiếng acoustic của Aciago khi thong thả, chầm chậm, khi kể chuyện, gợi lại những kỉ niệm đã qua,  khi an ủi  thôi miên  cũng có khi dồn dập, sắc nhọn cứa vào dòng hồi tưởng. Từ đầu đến cuối giọng hát của Caudal khi ẩn khi hiện, lúc kể lể tâm sự, khi thì thào khe khẽ, khi gào lên thống khổ, khóc than luẩn quẩn. Trong kiến thức nông cạn về âm nhạc của mình, tôi đã thấy người ta sử dụng (ngoài hát ) tiếng người, tiếng điện thoại, tiếng đập phá, tiếng tivi, chó sủa mèo kêu lợn rống đủ cả ... nhưng riêng dùng tiếng khóc thì Uaral là ban nhạc duy nhất và thành công nhất.

"Lãnh lộ vô thanh khấp quế hoa" trời mưa to như vậy có lẽ hoa mộc ngoài sân đã rụng hết. Mình vẫn thích đọc là " khấp " hơn là "thấp " trong nguyên bản, bởi thấy như thế vừa có hình ảnh, vừa có âm thanh. Lại lan man rồi, thôi để lại hôm khác viết tiếp ^.^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét