26/11/09

Kỷ niệm, nghìn mắt

Yêu dấu, rất xa, của tôi, Dù lạc quan, ngây ngô cách mấy, tôi cũng không thể tự đánh lừa mình, rằng, chúng ta chưa hề, xa nhau; một khi, mỗi ngày, kỷ niệm vẫn thôi thúc tôi quay lui, tìm kiếm, trở lại chỗ ngồi ta đã có; ngôi nhà ta đã ở; con đường ta đã đi, bãi cỏ trần gian, ta đã thở. Yêu dấu, tôi hiểu, chỉ những kẻ bất hạnh, chỉ những đời tang thương, mới phải ăn xin sự bố thí tình thương hão huyền từ kỷ niệm. Và, bất hạnh hơn nữa, cho tôi, khi kỷ niệm tôi có lại là kỷ niệm trăm tay. Khi hão huyền tôi có, lại là hão huyền nghìn mắt... Kỷ niệm trăm tay, hão huyền nghìn mắt, từng ngày, thôi thúc tôi tìm lại bóng hình, tìm lại tình tôi, như tìm lại khát khao, tìm lại dung nhan chính nó. Yêu dấu, rất xa, của tôi, Dù tự tin, mê sảng cách mấy, tôi cũng không thể tự đánh lừa mình, rằng, chúng ta chưa hề, mất nhau; một khi, hằng đêm, ngọn đèn bật lên, bóng tôi hắt xuống, quá khứ lại thôi thúc tôi quay lui, trở lại, tìm kiếm cuộc đời tình xưa, đã mù; hạnh phúc xưa, đã vữa. Tôi hiểu, Yêu dấu. Tôi hiểu chỉ những kẻ không thể có được cho mình chút ánh sáng rớt, yếu ngày mai. Tôi hiểu, Yêu dấu. Tôi hiểu chỉ người cầm bằng phải thả mình nổi, chìm trong bóng tối muôn sau, mới ăn xin sự bố thí tình thương từ dĩ vãng; đời khác. Và, bất hạnh thay cho tôi, Yêu dấu, khi dĩ vãng kia, lại là dĩ vãng của những con đường cụt đầu; hàng cây đốn, đứt ngang lưng; chỗ nằm mốc, ẩm trăm năm. Yêu dấu, với tôi, dĩ vãng nào, cũng như những đôi đũa, chúng ta đã dùng, không thể một chiếc, không thể tự thân, làm thành đôi lứa! Với tôi, Yêu dấu, dĩ vãng nào cũng như con đường, (dẫu một chiều,) vẫn nhấp nhô đôi bờ nắng, mưa, thương, nhớ...! Yêu dấu, rất xa, của tôi, Vậy mà, đời sống, (một tên gọi khác của Yêu dấu,) đã hồn nhiên một cách một cách thân ái (?!,) ném, vứt tôi vào xó góc lãng quên, như những đứa trẻ lớn lên, đã ném, vứt món đồ chơi, một thời. Những món đồ chơi, một thời, những tưởng chính là tất cả, đời chúng. Đời sống, (một tên gọi khác của Yêu dấu,) đã hồn nhiên một cách thân ái (!?) ném, vứt tôi vào xó góc lãng quên, như yêu dấu đã bẵng quên con búp bê gẫy tay, thơ ấu. Như Yêu dấu lãng quên cái kẹp tóc, những quyển sách, dăm tập vở ấu thơ, đôi guốc hoa, chiếc lược ngà,..., thời mới lớn... Yêu dấu, rất xa, của tôi, Cách gì, cuối cùng, rồi tôi cũng bị đẩy tới chỗ phải đối mặt với những buổi sáng, một mình, trở dậy. Một mình giữa gối, chăn thốn, đau mùi lẻ bạn. Một mình giữa nắng, gió lăn trên những vòng quay tháng năm, lầm lũi, liu điu... Cách gì, Yêu dấu, cuối cùng rồi tôi cũng phải hiểu rằng, lãng quên hồn nhiên kia, tựa mặt khác lòng thương yêu, tôi lỡ dựng, xây trên lời nguyền rủa của kẻ nào, mang nỗi lầm than, kiếp trước. Yêu dấu, rất xa, của tôi, Cách gì, cuối cùng, rồi tôi cũng bị đẩy tới chỗ phải đối mặt với những buổi chiều, một mình. Buổi chiều, một mình, lê đôi giầy mang trọn nỗi đìu hiu, rơi nặng trên ngõ về, rớt khô trên bậc cửa. Những bậc cửa không hề cho tôi, hứa hẹn, bên trong, đợi chờ, ánh sáng. Cách gì, Yêu dấu, cuối cùng, rồi tôi cũng bị đẩy tới chỗ phải hiểu rằng, lãng quên hồn nhiên kia, tựa như mặt khác cảnh đời tôi riêng, đã lạnh. Hôm nay, tôi hiểu, Yêu dấu... Tôi hiểu tóc mưa, tôi hiểu môi nóng, tôi hiểu ngực thơm, tôi hiểu tay xiết,..., tất cả, rồi cũng chỉ như dòng sông, nước xiết, trôi đi... Hôm nay, tôi hiểu, Yêu dấu... Tôi hiểu con đường, tôi hiểu góc phố, tôi hiểu ghế ngồi, tôi hiểu vai nghiêng, tôi hiểu mắt ướt, tất cả, rồi cũng chỉ như biển lớn nồng nàn, chợt, bỗng, quay lưng... Cho nên, Yêu dấu, rất xa, của tôi, Xin hãy sớm, thôi! đừng! mách bảo tôi, đời sau. Xin hãy sớm, thôi! đừng! chỉ dậy tôi, kiếp khác. Hãy sớm, thôi! đừng! khuyên nhủ tôi, kiên nhẫn, gõ, đập cánh cửa thời gian, hỏi xin liều thuốc kỳ diệu. Liều thuốc lãng quên. Liều thuốc nhạt phai, chữa lành vết thương tình ta, xuất huyết. Bởi vì, Yêu dấu, rất xa, của tôi, Từ lâu, biệt ly, (một tên gọi khác của Yêu dấu,) đã mau mắn, ân cần trao tận tay tôi, chiếc chìa mở vào hầm mộ đời tôi, ngày nào, sẽ tới. Bởi vì, Yêu dấu, cuối cùng, tôi cũng phải hiểu ra thôi!... Tôi hiểu, trái tim chói chang niềm vắng, xa Yêu dấu, trong tôi, sớm muộn gì, cũng sẽ tới ngày, ngưng đập. Bởi vì, Yêu dấu, cuối cùng tôi cũng phải hiểu ra thôi! Tôi hiểu dòng máu nứt nẻ nỗi khát khao Yêu dấu, trong tôi, sớm muộn gì, cũng sẽ tới ngày hạn hán. Nhưng, Yêu dấu, rất xa, của tôi, Trái tim tội nghiệp trong tôi kia, tới ngày ngưng đập, nó vẫn không phải là món đồ chơi đã cũ. Như chiếc lược ngà, Yêu dấu đã quên. Như đôi guốc hoa tróc lở nước sơn, Yêu dấu đã bỏ... Trái tim tội nghiệp trong tôi kia, vẫn không hề là một món đồ phế thải, để chúng ta có thể vứt bỏ, như ta từng vứt bỏ trái cam sớm ủng, chùm nho lỡ nát. Chúng ta không thể nán chờ, chuyến xe rác ngày mai, đem chúng tới một nơi đổ chung; chờ xay, nghiền thành phân bón. Nhưng, Yêu dấu, rất xa, của tôi, Dòng máu tội nghiệp trong tôi kia, tới ngày cạn, khô, nó vẫn không phải là món đồ chơi đã cũ. Như con búp bê gẫy tay, Yêu dấu đã quên. Như quyển sách, bài thơ vô duyên, Yêu dấu đã vứt.... Dòng máu tội nghiệp trong tôi kia, vẫn không hề là một món đồ phế thải, để chúng ta có thể nán chờ, chuyến xe rác, tuần sau, đem chúng tới một nơi vứt bỏ chung, chờ được tái tạo...Yêu dấu rất xa, của tôi, Giữa biệt ly, trong lãng quên, trái tim kia, dòng máu nọ, nơi phút giây cuối cùng, vẫn dành lấy cho chúng, nhịp đập hối hả, nhớ nhung; độ nóng cuồng điên khát khao đẫm, lòa tưởng, tiếc... Cũng như tôi, chính tôi, yêu dấu, nơi phút cuối đời mình, tôi vẫn muốn dành lấy cho tôi, quyền được nói lớn với cuộc đời, được kêu rêu với mọi người, rằng: Yêu dấu, cách gì, dẫu xa, vẫn là Yêu dấu của tôi, trăm tay; vẫn là Yêu dấu của tôi, nghìn mắt!?!...

Du Tử Lê

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét