9/9/10

Chú Quay và ả Bóng

Một chú Quay và một ả Bóng cùng ở cạnh nhau trong một hộp đựng đồ chơi. Quay bảo Bóng:

- Chúng ta cùng phải sống suốt đời bên nhau sao lại không đính hôn với nhau nhỉ??

Nhưng cô ả Bóng , bọc bằng một loại da dê mịn và đẹp, nên kiêu kỳ chẳng kém gì một tiểu thư khuê các, không thèm trả lời. Ngày hôm sau ,cậu bé con có hộp đồ chơi đem Quay ra sơn vàng sơn đỏ, rồi trang điểm cho chú một chiếc đanh đồng mới tinh. Khi chú quay người chú loáng lên vì màu sắc rực rỡ.Quay bảo Bóng:

- Hãy ngắm tôi một tí nào! Giờ thì cô thấy tôi thế nào? Chúng ta đính hôn với nhau được chưa nhỉ? Chúng mình sinh ra thật xứng đôi vừa lứa. Cô nhảy, tôi quay, còn có cặp vợ chồng nào hạn phúc hơn chúng ta nữa kia chứ!

Bóng đáp:

- Úi chà, tưởng bở ! thế anh không biết cha, mẹ tôi đều là những đôi giày băng túp da dẻ tuyệt đẹp và người tôi bằng lie Tây Ban Nha hay sao?

Quay cãi:

- Hay lắm! nhưng cô nên biết rằng chính tôi cũng toàn bằng vàng tam đấy nhé! Người sinh ra tôi chẳng phải ai xa lạ , chính là ông thị trưởng thành phố, những khi nhàn rỗi, ông tiện chơi đủ các vật xinh đẹp và tôi là tác phẩm của ông ấy đấy.

Cô ả Bóng hơi dịu giọng một chút và hỏi:

- Anh nói thật đấy chứ?

Quay thề luôn:

- Tôi mà nói sai thì từ nay đừng có ai thèm đánh quay này nữa

- Anh quả là biết đề cao. Nhưng anh nên biết rằng việc này không thể được. Tôi gần như hứa hôn với một chàng chim Nhạn. Mỗi lần tôi bay lên không chàng lại thò đầu ra khỏi tổ mà tỏ tình, âu yếm. Trong thâm tâm tôi, tôi đã bằng lòng lấy chàng từ lâu rồi và chúng tôi đã gần như hứa hôn với nhau. Nhưng tôi rất quí trọng tấm tình của anh và xin hứa chẳng bao giờ quên anh đâu.

Quay buồn bã thở dài:

- Thế có lẽ cũng đã tốt rồi đấy, nhưng cũng chẳng đủ an ủi tôi đâu cô ạ!

Đó là những lời trao đổi cuối cùng của chúng. Ngày hôm sau cậu bé con lấy Bóng ra chơi và đập cho bóng nẩy lên không trung. Cô ả lao lên như một con chim. Quay thấy Bóng mất hút đi một lúc. Mỗi lần cô ả chạm đất là để nẩy lên cao, chẳng biết cô ả muốn nhảy lên tận cổ chàng nhạn hay chỉ vì tác dụng của chất lie. Nẩy đến cái thứ chín, ngang đường cô ả biến mất. Cậu bé con tìm đi tìm lại mãi chẳng thấy dấu vết của Bóng, cô ả đã mất tích.

Quay thở ra than rằng:

- Ta biết nàng đi đâu rồi, ở trong tổ chim nhạn chứ đâu nữa? chắc họ lấy nhau rồi còn gì?

Thế rồi càng nghĩ đến Bóng , Quay lại càng cảm thấy nhớ tiếc. Từ khi không gặp lại Bóng nữa, Quay ta lại càng cảm thấy yêu cô nàng hơn bao giờ hết. Bóng đã trở thành vợ kẻ khác, điều đó là Quay ta rất buồn bã. Tuy nhiên, Quay vẫn tiếp tục nhảy múa và réo vù vù. Nhưng chú luôn tưởng nhớ đến nàng Bóng và trong trí tưởng tượng của chú, cô ả ngày càng đẹp mê hồn hơn trước. Cái đó trở thành cái mà người ta gọi là mối tình xưa. Quay chẳng còn trẻ nữa, một hôm người ta đem chú ra sơn kín bằng kim nhủ để làm trò chơi cho đứa trẻ khác. Chưa bao giờ Quay lại bóng bấy như thế. Thật thích thú khi thấy chú ta quay lượn và lấp lánh như mặt trời con. Ôi chao, nếu lúc này mà Bóng nhìn thấy Quay thì phải biết . Bỗng Quay vấp phải hòn đá và nẩy bật ra xa. Chẳng ai biết mà chẳng ai trông thấy chú: chú ngất lịm đi và biến đâu mất. Người ta tìm Quay khắp chốn, tìm cả trong hầm rượu xem chú bị lọt mà rơi xuống hay không. Chẳng thấy gì cả.Thế thì Quay đi đâu? Rơi vào thùng rác hay giữa các đám bụi rậm, vỏ khoai, cuộng bắp cải và rác rưởi bẩn thỉu.

Quay tự hỏi:

- Thế là tong cái nước sơn kim nhủ óng ả của mình rồi đây sẽ ra sao nhỉ ? than ôi, xem nào, xem nào cái đám cặn bã nào vây quanh mình thế nhỉ?

Chú ngó quanh quẩn, thấy một cuộn rau diếp thối và một vật nhỏ tròn tròn trông giống một quả táo héo: đó là một quả bóng đã nhiều năm trong ống máng và giờ đây vẫn đẫm nước mưa. Chợt thấy chú Quay thép vàng, ả Bóng bằng nói ngay:

- Ơn trời, thế là cuối cùng cũng gặp người bằng vai phải lứa để mà chuyện trò. Anh cũng thấy đây, tôi bằng lie Tây Ban Nha bọc toàn bằng da dê và chính tiểu thư xinh đẹp đã khâu ra tôi đấy. Vâng, bây giờ thì chẳng ai tin , nhưng đúng là như vậy. Tôi sắp sửa lấy một chàng chim Nhạn thì bị bén ngay vào một vái máng nước và nằm chết dí ở đây năm năm nay! Than ôi, nước mưa làm tôi trương phình lên thế này! Nom mới xấu xí làm sao! Tôi cam đoan với anh rằng đó là nhục hình với một tiểu thư con nhà khêu các như tôi.

Quay lặng thinh, chú đang tưởng đến mối tình xưa và đoán ngay đây chính là người chú đã yêu say đắm hồi còn trẻ. Bỗng chị Sen đi tới, định đem thùng rác đổ đi. Chị reo lên:

-Ồ này! Con Quay vàng đây rồi! Chị cầm lấy và đem trả về cho trẻ con. Thế là Quay được sống lại cuộc đời vinh quang. Còn Bóng thì bị quẳng ra ngoài phố. Quay chẳng bao giờ nhắc mối tình xưa nữa khi cô ả trương phềnh vì nước mưa, nom rúm ró và gớm ghiếc, cu cậu đã lờ đi, không nhận cô ả nữa.

28/8/10

Yêu dấu

Yêu dấu, hãy tin, trí nhớ chàng có khả năng bay tới một cánh rừng. Hãy tin tâm hồn chàng có khả năng trú ngụ trong 1 cọng cỏ,1 bờ vai, 1 mái tóc, 1 chỗ ngồi mà rất lâu, quá lâu Yêu dấu đã bỏ lại. Hãy tin, Yêu dấu, hãy tin đời sống chàng chỉ còn 1 nơi để trí nhớ tìm đến. Dòng máu chàng chỉ còn 1 tinh khiết môi son để tuôn chảy, để làm thành những lời nói dối. Hãy tin, Yêu dấu, hãy tin, hạnh phúc là giỏ hoa làm thành bởi những lời nói dối. Như chăn gối đêm qua đã nói dối chàng rằng Yêu dấu đã trở về với chàng cuối đêm gần sáng. Như thịt da ngậm ngùi buồn bã đêm qua đã nói dối chàng rằng, tóc mượt thanh xuân, ngực đơm hương bưởi. Cũng như hãy tin Yêu dấu, hãy tin, sự thật, đôi ta, đã chẳng còn cách gì khác được.

17/8/10

Yêu dấu

Yêu dấu, cách gì, Thượng đế cũng dành cho chúng ta trên đường về một chỗ nằm tĩnh lặng. Sự công bình của nhân gian, tấm lòng bao dung và độ lượng của trái đất, cách gì rồi cũng dành cho ta, mỗi chúng ta một bôi xóa. Như Yêu dấu đã tự bôi xóa tình yêu ta, như chính chúng ta đã tự bôi xóa lấy mình, để chẳng thể còn có chung một lối về. Thì mọi câu hỏi, mọi kêu gào, mọi thiết tha cật vấn kiếp trước hay đời sau cũng chỉ là những hơi thở hắt ra từ vạt nắng chiều hôm, trước khi lìa khuất. Cho nên Yêu dấu, hà cớ gì Yêu dấu không nói thêm một điều gì, trước khi hôm nay, giây phút này đã trở thành đời sau và kiếp khác.

12/8/10

Vết thương tỉnh thức

Những ngày tháng này tình bạn và tình yêu mang đến một niềm vui sống lạ kỳ. “Hãy yêu như đang sống và hãy sống như đang yêu. Yêu để sự sống tồn tại và sống cho tình yêu có mặt”.

Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cánh đời nhộn nhịp.

Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời. Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu.

Nếu đã có một ngày sinh nhật dĩ nhiên sẽ có nhiều ngày sinh nhật nữa . Mà hình như trong cảnh ngộ cuộc đời riêng – chung của chúng ta ngày nào mà không là ngày sinh nhật, bởi vì cái màu sắc của lễ lạc đã tự bao giờ khoác lên trên mỗi ngày chúng ta đang sống.

Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn tất cả mỗi ngày chúng ta đã có mặt mỗi ngày bên nhau. Ly rượu nồng nàn của đời biết bao giờ uống hết được.

Tình yêu thương mang đến khổ đau nhưng đồng thời tình yêu cũng mang đến hạnh phúc. Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đoá quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau. Cố gắng tránh đừng than thở. Thử thở dài một mình và quên lãng.Ta không thể níu kéo một cái gì đã mất. Tình yêu khi đã muốn ra đi thì không một tiếng kèn nào đủ màu nhiệm để lôi về lại được. Tình yêu là tình yêu. Trong nó đã sẵn có mầm sống và sự huỷ diệt.

Tình yêu tự đến và tự đi, không cần ai dìu dắt. Nó hoàn toàn tự do. Muốn giam cầm thì nó sẽ bay đi. Muốn thả nó bay đi có khi nó ở lại.

Vì có tình yêu nên có lễ hội. Người ta bắt đầu bằng những cuộc viếng thăm, lui tới, áo mũ xênh xoang, bánh trái lồng đèn heo ngỗng… Những cuộc rước dâu pháo nổ đì đùng, trống kèn inh ỏi. Lễ hội mở ra trên đường,trong làng, trong xóm: lễ hội mở ra cả trong lòng người

Thường vào mùa thu là mùa lễ hội tình yêu. Có những lễ hội kéo dài suốt cả một đời người. Có những lễ hội có một đời sống đôi khi quá ngắn ngủi.



Đến một lứa tuổi nào đó, chia vui và chia buồn đều có một nỗi mệt nhọc như nhau.

Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rắng đã đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương nhiều khi đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ oà như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả.Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương.

Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là một con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân của nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.

May thay trong cuộc đời này có tình yêu vừa có tình bạn. Tình bạn thường có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự bội bạc trong tình bạn cũng có nhưng không nhiều.

Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.

Cuối cùng không có gì khác hơn là sống và chết. Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không. Phải đến tận cùng hai cõi sống chết để làm tan biến đi những giấc mơ mộng đời không thực.

Trịnh Công Sơn - 1999

6/8/10

Amrita

Mãi gần đây tôi mới nghiệm ra rằng, con người, hiện hữu trong một thực thể rắn chắc trước mắt mỗi chúng ta, thực ra chỉ là một thứ yếu đuối, đến mức chỉ cần va đập nhẹ với bất cứ thứ gì cũng sẽ tan vỡ một cách rất dễ dàng. Những con người tôi biết, những con người tôi yêu thương, những cái lòng đỏ trứng gà sống, lại tồn tại thêm một ngày nữa… Thật kỳ diệu là họ, chuyển động giữa hàng trăm thứ có thể hủy hoại họ bất cứ lúc nào, lại có thể kết thúc một ngày bình yên vô sự. Ý nghĩ đó cứ bám riết lấy tôi. Mỗi khi một người thân quen mất đi, phải chứng kiến những tiếng bi thương của những người xung quanh, tất nhiên tôi cũng đôi chút ngỡ ngàng chưa thể tin ngay rằng nỗi đau đến vậy là có thật, song ngẫm lại, sự bàng hoàng đó có lẽ không đáng gì so với điều kỳ diệu là con người đó đã sống đến tận giây phút ấy. Và cứ nghĩ như thế, tôi có cảm giác rằng tuy chúng ta đang sống nhưng cái sự sống đó có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Vũ trụ… Những người quen… Cha mẹ của những người quen đó… Rồi cả những người mà họ yêu thương… Vũ trụ vô tận, tử sinh vô hạn… Cái vô hạn đáng sợ… Hãy thử nghĩ mà xem… sự bất tận không cùng tưởng như là vĩnh cửu… Hãy thử ngồi xuống đây, và đừng có suy tư gì cả…!

Yoshimoto Banana

2/8/10

30/7/10

Hội chứng lời nguyền Undine

Có lần anh nói rằng có lẽ Chúa đã nhầm khi sắp đặt mọi thứ ngược chiều thời gian. Theo anh, con người phải được sinh ra ngay trước cái chết và sống cho đến lúc thụ thai. Theo chiều ngược lại. Bởi anh cho rằng quá trình chết đi, về mặt sinh học cũng mạnh mẽ chẳng khác gì cuộc sống. Do đó cái chết không có gì khác với sự ra đời. Và do đó con người, về mặt lý thuyết, có thể được sinh ra trước cái chết chỉ vài miligiây. Khi đó, ngay khi bắt đầu cuộc sống, họ đã có sẵn trí thông minh, kinh nghiệm và cùng với tuổi tác là toàn bộ lý trí và sự yên tĩnh. Họ đã phạm mọi sai lầm, phản bội và nhầm lẫn của cuộc đời. Họ đã có tất cả những vết sẹo và nếp nhăn, và tất cả những kỷ niệm, và họ sống theo chiều ngược lại. Da của họ ngày một mịn màng hơn, mỗi ngày lại nảy sinh trong họ trí tò mò hơn, tóc ngày một ít bạc hơn, mắt ngày càng sáng hơn và tim ngày một khỏe hơn và cởi mở hơn để đón nhận những cú sốc mới cũng như tình yêu mới. Và cuối cùng, ở đầu tận cùng bên kia, tức là sự khởi đầu, họ biến mất khỏi thế giới này không buồn, không đau, không thất vọng, nhưng lại trong trạng thái ngây ngất của sự thụ thai. Nghĩa là trong tình yêu.

Những chuyện tưởng tượng ấy, Jakob của tôi đã kể cho tôi nghe những khi tôi không ngủ được.

Janusz Leon Wiśniewski