30/4/13

Bữa ăn trưa kéo dài

"Khi người ta trẻ, người ta có một thứ rất quý giá là sự yêu đời và khát vọng sống. Nhưng tôi thì chẳng còn được hưởng cái may mắn ấy. Tôi không còn trẻ để có thể quá mãnh liệt với tất cả mọi thứ. Mà tôi cũng chưa đủ già để bình tâm nhìn cuộc đời mình lặng lẽ trôi qua. Mọi thứ với tôi vừa hợp lý vừa mâu thuẫn, vừa đầy đủ vừa dở dang. Tôi dựa vào sự chao đảo của chính bản thân để giúp mình cân bằng"

"Cuộc sống phải đủ nỗi buồn để biết trân trọng những niềm vui, đủ tuyệt vọng để biết yêu quý những phút giây hi vọng. Và trên hết, đủ cô đơn tận cùng để biết gìn giữ tình yêu  - mỏng manh và bé nhỏ, cho riêng tôi ... Nhưng có lẽ tôi không giữ được tình yêu ấy. Tôi đang tự tay phá đi giấc mơ ngọt ngào của mình. Bao giờ thì tôi lớn ? Bao giờ thì tôi đủ khéo léo để sống, để có thể yêu ai đó một cách dửng dưng và lạnh lùng ? "

"Tôi biết tôi đang tự làm khổ mình. Tôi biết cần phải sống đơn giản. Tôi biết không nên than vãn về những đau khổ hoặc kém may mắn của mình. Tôi biết mình không nên phiền lụy đến ai, không cần sự thương hại của ai. Khi mất đi phương hướng, người ta hay bấu víu vào người nào đó hoặc làm những hành động rất mù quáng, điên khùng. Nhưng chính vì hành động khi không tỉnh táo nên kết quả thu được cực tồi tệ và khiến người ta đau khổ thêm"

"Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn cứ phải quên, gợi lại một chút yêu thương chỉ để biết mình chưa bị khô cằn. Kỷ niệm luôn giúp cho hai con người dù đã xa nhau vẫn thấy cuộc sống này còn điều gì đó cho mình hi vọng... Kỷ niệm mang cho tôi cảm giác tôi chưa bao giờ xa em, chưa bao giờ có em và cũng chưa bao giờ mất em ."

Phan An

25/4/13

Năm của Spaghetti - HM

1971. Đó là năm của spaghetti.

Năm 1971, tôi đã mải miết luộc spaghetti để sống, và mải miết sống để luộc spaghetti. Năm ấy, quả thật làn hơi nước ngào ngạt bốc lên từ nồi nhôm chính là niềm tự hào của tôi, và nước xốt cà-chua sôi thành tiếng sục sục trong chảo đã cho tôi niềm hy vọng.

Năm ấy, tôi đã tậu được một nồi nhôm to tướng, đủ nước tắm cỡ một con chó béc-giê Đức, một đồng hồ đo giờ nấu nướng; đã đi rảo khắp các siêu thị chuyên bán thức-ăn-nhập-cảng cho người ngoại quốc để gom góp đủ các thứ gia vị có những cái tên lạ hoắc, và lục tìm trong các nhà sách tiếng Âu Tây ra được mấy cuốn sách chuyên môn về món spaghetti; còn cà-chua thì mỗi lần mua hàng tá.

 Tỏi, hành tây, dầu xà-lách,... đủ thứ hầm-bà-lằng bốc lên những hạt mùi li-ti bay tán loạn trong không khí, rồi quyện lại với nhau thành một thể, ướp đẫm lên khắp các xó xỉnh trong căn phòng trọ sáu chiếu. Mang máng giống như mùi nước cống của thành La Mã thời cổ.

 Sự tích của năm spaghetti kỷ nguyên 1971 đấy.
° ° °
Trên cơ bản thì tôi một mình luộc spaghetti, rồi ăn spaghetti một mình. Tất nhiên, cũng không phải là không có lúc nào đấy cùng ăn với một người nào khác, nhưng tôi thì thích ăn spaghetti một mình hơn nhiều. Tôi cảm thấy spaghetti là món chỉ để ăn một mình thôi. Lý do tại sao thì tôi chẳng rõ.

Spaghetti luôn luôn có trà và xà-lách kèm theo. Ấm trà đủ cho ba tách, và xà-lách chỉ cần trộn thêm mấy khoanh dưa leo. Các thứ ấy bày tề chỉnh lên bàn xong, vừa liếc đọc nhật-báo vừa thong thả ăn spaghetti một mình, cứ thế những ngày spaghetti nối tiếp nhau từ chủ nhật đến thứ bảy vừa xong, thì từ chủ nhật mới, những ngày spaghetti mới lại bắt đầu tiếp nối.

Ngồi ăn spaghetti một mình như thế, lại có cảm giác như sắp sửa có tiếng gõ cửa của ai đấy đang tìm đến phòng mình. Những buổi chiều mưa, cảm giác ấy lại càng rõ hơn.

Những nhân vật hay tìm đến phòng tôi thì tùy lúc mà khác nhau. Có lúc là người chưa từng quen biết, có lúc là người tôi nhớ đã gặp đâu đấy rồi. Có lúc là cô gái có đôi chân mảnh khảnh đến thương, mà tôi đã hò hẹn một lần duy nhất thời trung học cấp ba; có lúc là chính tôi mấy năm về trước; có lúc lại là William Holden cặp kè Jennifer Jones mà tìm đến.

William Holden?

Thế nhưng, chẳng một người nào bước chân vào phòng tôi cả. Họ chỉ lớ xớ trước cửa phòng như lưỡng lự không biết có nên vào không, cuối cùng chẳng ai gõ cửa, cứ thế mà đi đâu mất. Ngoài trời đang mưa.

Xuân, hạ, rồi thu, tôi đã mải miết luộc spaghetti suốt ba mùa rồi. Cứ như là chuyên-chú vào việc phục thù gì đấy. Như người con gái cô đơn ngồi nhét vào lửa lò sưởi từng lá thư tình từ người yêu phản bội, tôi mải miết luộc spaghetti mùa nầy qua mùa khác.

Tôi nhồi bóng thời gian đã dẫm lên, thành hình dáng chó béc-giê Đức trong chậu, thả vào nồi nước sôi bốc khói, rắc thêm ít muối. Rồi tay cầm đôi đũa cả, đứng trước nồi nhôm mà canh chừng, không rời một bước, cho đến khi đồng hồ đo giờ nấu nướng kêu lên đau-đớn một tiếng "tình" bi thảm.

Đám spaghetti rất là ma-mãnh, nên mắt tôi không thể nào rời họ được. Họ như lúc nào cũng sẵn sàng trượt thoát qua vành nồi mà trà trộn mất tăm vào bóng đêm tăm tối. Giống như rừng nhiệt đới nuốt trọn những cánh bướm màu rực rỡ vào thiên thu, đêm tối cũng âm thầm chờ đợi những spaghetti đào thoát.

Spaghetti bolognese,
Spaghetti basirico,
Spaghetti pesi,
Spaghetti carbonara,
Spaghetti lưỡi bò,
Spaghetti nghêu, nước xốt cà-chua,
Spaghetti tỏi,
và Spaghetti không tên, là bi-kịch spaghetti trộn chung vô-tội-vạ đủ thứ hầm-bà-lằng còn dư trong tủ lạnh.

Đám spaghetti đã sinh nhằm nồi nước sôi, trôi tuột đi như dòng sông trên vách nghiêng thời gian của năm 1971 mà biến mất. 
Tôi thương tiếc họ.


Những spaghetti của năm 1971.
° ° °
Điện thoại reo lúc 3 giờ 20 phút, lúc tôi đang nằm chường trên sàn chiếu, lơ đãng ngắm trần nhà. Ánh nắng mùa đông chỉ chiếu một vũng ánh sáng đúng vào chỗ tôi đang nằm mà thôi. Như con ruồi chết, tôi nằm dài như thế, lơ-tơ-mơ giờ nầy sang giờ khác, trong ánh nắng tháng mười hai năm 1971.

Lúc đầu, không nghe ra là tiếng chuông điện thoại. Nghe chỉ như là dăm mảnh ký ức không quen, rụt rè chui luồn qua những tầng không khí mà tìm đến. Nghe vài lần như thế chất chồng lên nhau mới bắt đầu lờ-mờ ra dạng chuông điện thoại, rồi cuối cùng mới nhận ra trăm phần trăm là tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông trăm phần trăm rúng động không gian trăm phần trăm hiện thực. Tôi vẫn giữ tư thế nằm chường như thế, với tay bắt điện thoại.

Đầu dây bên kia có tiếng một người con gái, ấn tượng thật mờ nhạt, loại con gái biến mất tăm dạng khoảng 4 giờ rưỡi chiều. Hoá ra là cô người yêu cũ của một người tôi quen. Mà cũng chẳng quen gì lắm. Gặp nhau đâu đó thì chào hỏi, thế thôi. Vài năm trước, với duyên cớ khó hiểu mà làm ra vẻ hợp lý, họ trở thành người yêu của nhau, rồi vài tháng trước đây, cũng với duyên cớ tương tự, họ chia tay nhau.

- "Anh có thể cho em biết anh ấy đang ở đâu không?". Cô ấy hỏi.
Tôi ngắm ống nói, rồi nhìn dõi theo chiều dài dây cáp điện thoại. Chẳng có chỗ nào đứt đoạn trên dây cả.
- "Sao lại hỏi tôi?". Tôi nói.
- "Vì chẳng ai cho em biết cả". Cô nói, giọng lạnh lùng. "Anh ấy đang ở đâu?".
- "Tôi đâu biết". Tôi đáp. Nói ra thế, chứ nghe chẳng ra giọng của mình.


Cô ta im bặt.

Ống nói lạnh ngắt như một trụ nước đá. Chung quanh tôi, tất cả mọi thứ dần dần đông đặc thành trụ nước đá. Cứ như là cảnh phim khoa học giả tưởng của J. G. Ballard vậy.

- "Không biết thật đấy". Tôi nói. "Anh ta âm thầm biến đâu mất rồi mà".

Nghe có tiếng cô ấy bật cười ở đầu dây bên kia.

- "Anh ta nào có phải là thứ đàn ông để ý để tứ thế đâu. Chuyện gì cũng hét toáng lên vung vít, mà rồi chẳng làm được gì ráo".

Quả đúng như cô ấy nói. Anh ta chẳng để ý chuyện gì cả thật. Thế nhưng tôi cũng không thể cho cô ấy biết chỗ ở của anh ta. Nếu mà biết tôi đã cho cô ấy hay, thế nào anh ta cũng sẽ điện thoại lại đây. Chuyện lộn xộn vớ vẩn kiểu nầy thì tôi đã ớn quá rồi. Đã đào một hố sâu ngoài vườn sau nhà mà chôn lấp cả rồi. Chẳng ai còn có thể đào lên được nữa.

- "Xin lỗi nghe". Tôi nói.
- "Anh ghét em đấy chứ gì". Cô ấy đột ngột nói.

Tôi chẳng biết nên trả lời sao. Ngay từ đầu đã chẳng có ấn tượng gì rõ ràng về cô nầy cả.

- "Xin lỗi nghe". Tôi lặp lại. "Tôi đang bận tay luộc spaghetti đây".
- "Hả?"
- "Đang bận tay luộc spaghetti đây mà".

Tôi cho nước tưởng tượng vào nồi tưởng tượng rồi bật diêm tưởng tượng châm lửa tưởng tượng.

- "Thì sao?". Cô ấy hỏi.

Tôi nhẹ tay buông bó spaghetti tưởng tượng vào nồi nước sôi tưởng tượng, rắc muối tưởng tượng và canh đồng hồ đo giờ nấu nướng tưởng tượng khoảng 15 phút.

- "Đang bận tay luộc spaghetti, sợ nở quá mà dính lại với nhau thì phiền lắm".

Cô ta lặng thinh.

- "Món nầy khó lắm". Tôi nói thêm.

Trong tay tôi, ống nói lại bắt đầu trượt xuống dốc dưới không độ.

- "Hay là cô gọi lại lúc khác vậy nhé?". Tôi vội vàng nói thêm.
- "Bởi anh đang bận tay luộc spaghetti à?". Cô ta nói.
- "Ừ, đúng thế".
- "Ăn một mình à?"
- "Đúng thế".

Cô thở dài.

- "Nhưng em đang kẹt thật đấy".
- "Xin lỗi đã không giúp được gì". Tôi nói.
- "Còn chuyện tiền nong nữa chứ".
- "À".
- "Em muốn anh ấy trả lại cho em".
- "Xin lỗi nghe".
- "Anh bận tay luộc spaghetti..."
- "Vâng".

Cô gượng cười nhẹ, thờ thẫn.

- "Tạm biệt".
- "Tạm biệt".

Tôi cũng nói.

Lúc cắt điện thoại, vũng nắng trên sàn phòng đã dời đi vài cen-ti-mét. Tôi lại trườn người vào vũng nắng ấy, ngước nhìn lên trần nhà.
° ° °
Nghĩ đến bó spaghetti vĩnh viễn không khi nào chín ấy mà buồn quá.

Bây giờ lại đâm ra ân hận rằng đáng lẽ nên cho cô ấy biết tất cả mới phải. Bề nào thì anh chàng kia cũng chẳng phải là người đàn ông xứng đáng gì. Làm ra vẻ hoạ-sĩ nhưng chỉ vẽ được dăm bức tranh trừu tượng vụng về, chỉ giỏi mồm miệng mà đầu óc trống rỗng. Vả lại, có lẽ cô ấy cần anh ta trả lại tiền thật mà.

Không biết cô ấy làm sao bây giờ nhỉ?

Hay là đã bị nuốt trọn vào bóng tăm tối của 4 giờ rưỡi chiều rồi?

Durum Semolina .

Thứ lúa mì màu vàng óng ấy đã lớn lên trên cánh đồng lúa nước Ý.

Nếu người Ý mà biết rằng món hàng chính họ đã xuất khẩu năm 1971 thật ra là "niềm cô độc", hẳn là họ phải ngạc nhiên đến sững sờ.

21/4/13

David Austin Roses in Hanoi

Sau 17 ngày hạ thổ thì 2 em hồng đã phát triển xanh tốt.
Yellow Sunlaze Miniture Rose, hôm đầu trồng không để ý nên cho em ý vào cái chậu hơi to, đang tính xem có nên  chuyển nhà cho em nó không
Rhapsody in blue. Lên chậm hơn nhưng cành mập hơn & cao hơn  em miniture kia
Chưa đầy 3 tuần đã có nụ Yellow sunblaze đầu tiên, mừng không bàn phím nào tả xiết =))

11/4/13

If you want a boxer. I will step into the ring for you

Khoảng chừng 15 năm mê mẩn Leonard Cohen, vẫn list 4 bài kinh điển " Everybody knows", "I'm your man", " Take this waltz" , "Dance me till the end of love", đảm bảo nghe xong là say đứ đừ vì cái giọng khàn khàn đầy khói thuốc & whisky. 75 tuổi, vẫn hát I'm your man đầy quyến rũ

I loved you when you opened like a lily to the heat

You came to me this morning and you handled me like meat. You’d have to be a man to know how good that feels, how sweet. My mirrored twin, my next of kin, I’d know you in my sleep and who but you would take me in,
A thousand kisses deep.

I loved you when you opened like a lily to the heat, you see I’m just another snowman standing in the rain and sleet, who loved you with his frozen love, his second hand physique, with all he is, and all he was,
A thousand kisses deep.

I know you had to lie to me, I know you had to cheat, to pose all hot and high behind the veils of shear deceit, our perfect porn aristocrat so elegant and cheap, I’m old but I’m still into that,
A thousand kisses deep.

I’m good at love, I’m good at hate, it' s in between I freeze. Been working out, but its too late, it’s been to late for years. But you look good, you really do, they love you on the street. If you were here I’d kneel for you,
A thousand kisses deep.

The autumn moved across your skin, got something in my eye, a light that doesn’t need to live, and doesn’t need to die. A riddle in the book of love, obscure and obsolete, till witnessed here in time and blood,
A thousand kisses deep.

And I'm still working with the wine, still dancing cheek to cheek, the band is playing Auld Lang Syne, but the heart will not retreat. I ran with Diz and I sang with Ray, I never had their sweep, but once or twice they let me play
A thousand kisses deep.

I loved you when you opened like a lily to the heat, you see, I'm just another snowman standing in the rain and sleet, who loved you with his frozen love, his second hand physique, with all he is, and all he was,
A thousand kisses deep.

But you don’t need to hear me now, and every word I speak, it counts against me anyhow,
A thousand kisses deep.

2/4/13

Mùa xuân là tết trồng cây

Đầu tháng đã ngã xe, thấy đen đủi nên đi mua cây về trồng. Tèn ten
Một em là Yellow Sunblaze, 1 em là Rhapsody in Blue. Ngắm mấy cây hồng này lại nhớ  "Nếu em không phải là 1 giấc mơ". Trong truyện Arthur là 1 kiến trúc sư sống rất cô độc. Khi còn nhỏ anh sống với mẹ ở ngoại ô ven biển, nơi có 1 vườn cây tuyệt đẹp. Mẹ Arthur, bà Lily là 1 người phụ nữ tuyệt vời, bà rất thích hoa hồng & đã truyền toàn bộ tình yêu thiên nhiên cây cỏ cho con trai mình, qua đó chỉ ra cho con trai mình cách sống, cách tồn tại. "Vườn hoa hồng là một nơi giống như dấu ấn của phép màu". Từ khi bà mất đi, 20 năm Arthur không có can đảm trở về căn nhà cũ, anh trở thành 1 kiến trúc sư cảnh quan chuyên thiết kế vườn ( tuy nhiên truyện này chẳng liên quan gì đến kiến trúc ). Cho đến 1 ngày anh yêu phải hồn ma của 1 nữ bác sĩ rồi dẫn hồn & trộm xác cô về đây ... Truyện này rất nổi mấy năm trc vì nó rất sến, gú phát ra ngay. Nhưng ấn tượng nhất vẫn là thời thơ ấu của Arthur và mẹ, những bức thư bà viết cho Arthur trước khi bà qua đời, vườn hồng của bà ngay lúc nở rộ trong quá khứ & hoang tàn trong hiện tại, sức sống mãnh liệt của những khóm hồng dại ... 
Chém thế thôi chứ xem film rất thất vọng vì cái gọi là kiến trúc cảnh quan của anh Arthur (hay anh đạo diễn), chưa kể chuyện tình lãng mạn lại biến thành film hài =)), haizz 


1/4/13

...Từ đó ta ngồi mê, để thấy trên đường xa, một chuyến xe tựa như, vừa đến nơi chia lìa. ...

©Bahman Farzad / lotusflowerimages.com

©Bahman Farzad / lotusflowerimages.com

©Bahman Farzad / lotusflowerimages.com

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình ...


Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau.

Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.


Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...

Trịnh Công Sơn