24/9/12

20120924

"Đôi khi, số phận giống như một cơn bão cát nhỏ cứ xoay chiều đổi hướng liên tục. Mày đổi hướng nhưng cơn bão cát đuổi theo mày. Mày lại quặt ngả khác, nhưng cơn bão cũng chỉnh hướng theo. Cứ thế quay tới quay lui, mày diễn tới cùng cái trò ấy như một điệu nhảy báo điềm gở với cái chết dữ ngay trước bình minh. Tại sao? Vì cơn bão cát ấy không phải là một cái gì từ xổi tới, một cái gì không liên quan đến mày. Cơn bão ấy là mày. Một cái gì bên trong mày. Cho nên tất cả những gì mày có thể làm là cam chịu nó, bước thẳng vào trong cơn bão, nhắm mắt lại và bịt chặt tai để cát khỏi lọt vào và từng bước một đi xuyên qua nó. Ở đó, không có mặt trời, không có mặt trăng, không phương hướng, cũng chẳng có ý thức gì về thời gian. Chỉ có cát trắng mịn xoáy lốc lên trời như xương nghiền tơi thành bụi. Đó là một thứ bão cát mà mày cần tưởng tượng ra. "

"Ý niệm, như 1 quân cờ domino đầu tiên, đổ xuống kéo theo toàn bộ bàn cờ gãy sụp. Lời nguyền xét cho cùng cũng chỉ là 1 ý niệm, ai cũng chịu 1 lời nguyền ngay từ khi chưa ra đời – 1 kiểu di truyền sinh học theo ADN không thể tách rời. Gọi là số phận cũng được, định mệnh cũng được, ngay cả sứ mệnh cũng có thể được, tất cả cũng chỉ là ý niệm. “Nối dài” có thể tới tận “rìa của thế giới” nơi khái niệm không gian và thời gian không tồn tại, chỉ cần 1 xúc tác (căn nhà nhỏ trong rừng sâu, thành phố xa lạ chưa từng đặt chân tới…), ý niệm sẽ sinh tưởng tượng, sinh giấc mơ, sinh hành động và sinh ra chịu đựng hậu quả của hành động và còn nhiều hơn thế, vô tận, khi mà không gian và thời gian không tồn tại."

"Tâm thần phân liệt – là sự chia nhỏ tâm hồn thành nhiều phần, bình thường thì chỉ 2 phần, như phần “con” và phần “người” vốn dĩ đã luôn tồn tại. Con quạ hoặc con mèo, không quan trọng lắm, chỉ là sự cần thiết của việc đối thoại – với chính bản thân mình. Ngôn ngữ, cũng không quan trọng nốt, vì tâm tưởng có thể trao đổi trong im lặng, diễn đạt và biểu cảm không cần cử chỉ. Phần người yếu ớt, bị giam lỏng trong nhưng quy tắc, luật lệ và bức tường ngăn cách càng ngày càng cao của văn minh, bị lời nguyền bạo hành tới mức kiệt quệ tinh thần. Phần con có thể bay lên, có thể nhìn rõ thế giới, có thể tự do mà vượt qua tất cả không gian, thời gian để tìm thấy nhận thức, tìm thấy sức mạnh. Và phần người dựa vào phần con, phần con bị kìm chế bởi phần người, đối thoại, khuyên bảo, và thấu hiểu giữa mình với mình. "

"Kỉ niệm – theo thời gian có thể nhạt nhòa và mất gần như hết các đường nét, nhưng “thời gian ngừng lại” hay “thời gian đông cứng” là một thứ vượt lên trên khái niệm về kỉ niệm. Chỉ tiếc là những kỉ niệm vui khó có năng lực trở thành một thời gian đông cứng. Có lẽ chỉ có những biến cố mang tính chất đau đớn khủng khiếp – như 1 tiếng sét – mới có năng lực làm cho thời gian ngừng lại. Và 1 phần nào đó, phần lớn hay phần nhỏ nào đó, trong nội tâm, đã chết hoặc đã ngừng chuyển hóa hoặc đã dừng lại mãi mãi, cùng với biến cố đó. Không thể xóa nhòa, không thể rũ bỏ. Vậy nên xét cho cùng, có lẽ khoảng khắc quan trọng hơn toàn bộ diễn biến, quan trọng hơn cả sự khởi đầu hay kết quả – những khoảng khắc khiến thời gian đông cứng và khiến 1 phần cũng chết theo.

Lời nguyền truyền kiếp hay luân hồi, dù sao vẫn có thể hóa giải, chỉ bằng “tha thứ”. Đừng đòi hỏi lời xin lỗi từ người khác, hãy đòi hỏi chính mình sự tha thứ. Tha thứ cho người khác có lẽ, có thể, dễ dàng hơn tha thứ chính bản thân mình."

"Tha thứ, để thanh thản, vì một phần đã chết, cách nào cũng là đã chết."

--------haruki murakami-------