11/8/09

Những khẩu phần thực phẩm, hư vô

Yêu dấu,

Nếu cuộc đời những kẻ bất hạnh, như tôi, được làm thành bởi những phỉnh gạt êm đềm, nhung lụa; (thì,) ngay tự thuở ấu thơ, những giấc mơ đã đánh lừa tôi, về một bà tiên dịu dàng, với chiếc đùa thần, mang tiếng cười và, mùi hơi thịt da mẹ tôi, trở về, giữa sân chơi, lủi thủi, một mình với những con dế chết khô, trong đám hộp diêm, bé, dại. Yêu dấu, thời gian, mụ phù thủy ác độc, không chỉ ngắt trộm từ Yêu dấu, những bông hoa nhan sắc, thơ ngây. Thời gian, mụ phù thủy ác độc, còn lấy đi khỏi giấc mơ tôi: bà tiên, chiếc đũa thần, mùi da thịt mẹ, những con dế (dù đã) chết khô, và, luôn cả sân chơi, những lủi thủi, một mình, để que diêm hôm nay, cách gì cũng chỉ có thể cháy lên, đợi chờ, trở thành tàn, tro chính nó. Như tôi hôm nay, cuối cùng, cũng chỉ còn đủ hơi sức, thu rút bóng mình, trong xó góc lãng quên đầm đầm, kỷ niệm, khốn khó. Kỷ niệm đã cùng Yêu dấu, đi mau. Kỷ niệm đã cùng Yêu dấu, vực sâu; đã cùng Yêu dấu, đỉnh gió. Yêu dấu, Nếu cuộc đời những kẻ bất hạnh như tôi, được làm thành bởi những phỉnh gạt êm đềm, nhung lụa; (thì,) những cánh chim hải âu, đã đánh lừa tôi, rằng: chân trời không xa, biển gần quá đỗi! Không gian chỉ là khoảng cách địa lý. Địa đàng nơi trái tim. Mắt, môi là trái táo. Hơi thở, tiếng nói, ai kia, mới là thực phẩm nhân gian, cần thiết. Nhưng, Yêu dấu, cuối cùng, rồi những cánh chim hải cũng đã mang bình minh tôi, đi khuất. Như buổi chiều, cuối cùng, cũng đã mang bóng tối, kế tục hoàng hôn, về lại cho tôi. Như thể, đó là khẩu phần thực phẩm đời tôi, cố định. Những khẩu phần thực phẩm, hư vô. Những khẩu phần thực phẩm, đợi chết. Yêu dấu, cuối cùng, trái tim bảo tôi: nó không hề tìm thấy dấu chỉ một khu vườn địa đàng nào, cho tôi. Bởi trái tim, cảnh thổ địa đàng, tên em, đã thuộc về kẻ khác. Yêu dấu, cuối cùng, mắt, môi bảo tôi: chúng không hề tìm thấy, cho tôi, chí ít, lớp vỏ táo, gọt, bỏ, rớt, rơi. Bởi mắt, môi hôm nay, đã thuộc về mắt, môi kẻ khác. Yêu dấu, cuối cùng, không gian cũng nhân từ một cách lạnh lẽo, dạy tôi: khoảng cách là biệt ly. Địa lý là mộ huyệt. Những ngôi mộ, Yêu dấu, cách gì, với tôi, cũng chỉ là những dấu gạch ngang, xuống hàng; chấm hết. Sang trang. Yêu dấu, nếu cuộc đời những kẻ bất hạnh như tôi, được làm thành bởi những phỉnh lừa êm đềm, nhung lụa; (thì,) những ngọn cây rạo rực nắng, gió, đã đánh lừa tôi về những âm vang đường xa, tiếng gọi. Tiếng gọi kêu Yêu dấu, đồng vọng từ cánh rừng, mái tóc ai xanh. Tiếng gọi kêu Yêu dấu, đồng vọng từ năm tháng chưa qua; (mà,) sao sớm tựa kiếp trước. Tiếng gọi kêu Yêu dấu đồng vọng, từ mùi hương ái ân mù lòa, đã nhạt. Từ gối chăn hẹn hò trăm năm, đời nhau, đã tủi. Từ thịt xương ký thác ơn đền, mục, mủn chia phôi.

Yêu dấu, những ngọn cây rạo rực nắng, gió khi không, bặt âm. Đường xa, khi không gạch, xóa. Nắng ai, cho tôi; chỉ một trưa thôi, đã là nắng thiu. Gió ai, cho tôi; chỉ một chiều thôi, đã là gió ốm. Đường ai, cho tôi; chỉ một đêm thôi, đã là sợi thừng thắt cổ tôi, sâu!!!

Yêu dấu, Nếu cuộc đời những kẻ bất hạnh, như tôi, được làm thành bởi những phỉnh gạt êm đềm, nhung lụa; (thì,) mưa đã đánh lừa tôi: từng hồi, cửa gõ. Tiếng gõ nõn, thơ ngực ai, một chiều mở ngỏ. Tiếng gõ nhàu, thơm da ai, một đêm, xiêm y, cởi, bỏ. Tiếng gõ mừng, như nước mắt, tôi quen.

Yêu dấu, mưa bao năm, mưa mấy đời, đã đánh lừa tôi bằng tiếng gõ thì thầm, nỗi thầm thì của những hồi chuông lẩy bẩy trên ngọn chóp thánh đường đêm sương; (mà,) Thượng Đế chọn mãi, cũng chỉ lựa được đôi ta, để sinh sôi mai sau, (làm thành nhân loại, mới.) Yêu dấu, như thế đó, mưa bao đêm; như thế đó, mưa mỗi mùa, đã đánh lừa tôi, hồi sinh từ gót nhỏ, em về. Nhưng, Yêu dấu, cuối cùng, rồi con suối cũng gom đủ bao dung, khuyên tôi, nguôi lắng ảo tưởng, nguôi lắng đợi chờ.

Nhưng. Yêu dấu, cuối cùng, rồi những con chim cũng tha đủ từ tâm, nhủ tôi, cách gì, mưa cũng chỉ là đường bay giáp vòng chu kỳ khí hậu.

Nhưng, Yêu dấu, cuối cùng, rồi những con kiến hôi, cũng tha đủ độ lượng, đủ thương xót, chỉ dạy tôi, hãy nhâm nhi nỗi tẻ nhạt đời mình, như chúng hằng nhâm nhi phần số..."cái kiến" của chúng. Chỉ riêng em, chỉ riêng Yêu dấu, cùng ngọn đèn/ chỗ nằm/ mùi hơi quần áo, cũ/..., là không cho tôi, (tuyệt nhiên không cho tôi,) một lời nói nhỏ.

Phải chăng, vì em, vì Yếu dấu, là tổng số phỉnh gạt êm đềm, nhung lụa tôi kia, cộng lại ?!!

Du Tử Lê